- Back to Home »
- Fanfic »
- Thế giới của nỗi đau hay nụ cười? (phần 3)
Đối với các loài động vật thì trăng tròn là một dịp đặc biệt, vào khoảng thời gian này khu rừng sẽ trở nên sống động và huyên náo hơn hẳn với rất nhiều hoạt động khác nhau. Nào là âm thanh sột soạt do một con vật len lỏi trong bụi rậm, tiếng đập cánh phành phạch của những con chim ăn đêm, tiếng kêu râm ran của các loài côn trùng giấu mặt,… tất cả như bị ánh trăng kích thích. Đâu đó là những đoá hoa nở muộn, những loài hoa đêm tuyệt đẹp mà bình thường ta sẽ khó bắt gặp, kèm với đó là những con đom đóm không ngừng bay lượn khiến khung cảnh càng trở nên lung linh, huyền ảo.
Đẹp là vậy, nhưng không phải ai cũng có thời gian để thưởng thức, ít nhất là đối với người áo đen bí ẩn đang chạy như bay ở trong rừng. Hôm nay hắn đã phạm một sai lầm nghiêm trọng, lẽ ra hắn phải biết đó là một cái bẫy mới đúng. Tên kia sẽ không bao giờ có hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Vừa chạy hắn vừa quan sát cánh tay trái đã bị đóng băng của mình, trong mắt là sự âm trầm và lo lắng cho tình hình bản thân. Vút! một tiếng kêu nhỏ vang lên từ một nơi nào đó trong rừng. Chẳng cần nghĩ ngợi, người áo đen liền nhảy nhanh sang bên trái đúng lúc thoát được một lưỡi đao gió.
"Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây"
Từ trên một cành cây cao, Kamui liền nhảy xuống chắn đường của người áo đen bí ẩn: "Anh bạn nếu như không bận, hay là ngồi xuống nói chuyện với lão Kamui này cho vui!?". Nhìn thấy sự xuất hiện của kẻ lạ, người áo đen càng lo lắng thu bản thân về phía sau, đôi mắt giấu dưới mũ trùm đầu không biểu lộ chút cảm xúc nào. Thấy đối phương không trả lời, Kamui lại tủm tỉm tiếp tục nói: "Anh bạn, đừng hiểu lầm, lão già này không có ý xấu đâu. Chẳng qua là ngưỡng mộ anh bạn nên muốn nói chuyện thôi" "…" "Anh bạn quá là lợi hại, bị dính Băng tuyết cực cấp thuật của tên Avance mà chỉ bị đóng băng một tay, còn vượt qua được kết giới bao phủ của Emilia, mà nhất là trưa hôm nay anh bạn có thể ngay trước mắt lão già này giấu đi sự hiện diện của tụi nhỏ. Anh bạn nói coi như thế có lợi hại không". Càng nói ánh mắt của Kamui càng sắc bén. "Thế! Hiện tại anh bạn có đồng ý ngồi xuống đàm đạo với lão già này một lát không?" Cánh tay phải người áo đen chợt động, từ trong ống tay áo lộ ra một cây gậy khoảng 50-60 cm. "Đây nghĩa là từ chối à?" "…" "Haiz, vậy thì hết cách. CANNAHAWK!", Kamui hướng mặt lên trời hét lớn.
Một cái bóng khổng lồ che lấy người áo đen, đó chính là Cannahawk vốn chờ sẵn từ trước. Nghe thấy hiệu lệnh, con chim liền giương vuốt lao xuống chuẩn bị tóm lấy kẻ thù. Đáng tiếc đối thủ của nó đã có chuẩn bị; ngay khi Cannahawk lao xuống người áo đen đã kịp lách mình sang bên để tránh, đồng thời tay phải cũng không quên cầm gậy đập vào đất, từ phía dưới vô số các dây leo mọc lên quấn chặt lấy cánh và thân của nó. Kamui ở bên ngoài chứng kiến một màn này không khỏi đề cao cảnh giác. Quả là không đơn giản. Làm phép mà không dùng thần chú nói thì dễ nhưng làm lại rất khó. Muốn thực hiện được phép thuật thì phải hội tụ đủ hai yếu tố là năng lượng và sức mạnh tinh thần; thần chú càng khó thì yêu cầu về tinh thần càng cao, chỉ cần trong quá trình làm phép xảy ra chút sơ sót cũng có thể dẫn tới tử vong. Vì vậy mà các pháp sư, phù thuỷ luôn phải dùng tới các vật phụ trợ như gậy, kiếm,… để làm tăng độ ổn định và khả năng tập trung. Thần chú là một loại phụ trợ đặc biệt mà khi làm phép mọi pháp sư đều phải sử dụng; ngay cả các trường hợp thiên phú dị bẩm, vừa sinh ra đã có năng lực điều khiển nguyên tố như tộc: Gem-Knight, tộc Flamvell,… còn phải khổ luyện trong nhiều năm để đạt được kết quả. Bản thân Kamui cũng không ngoại lệ, dù bộ tộc của ông vốn nổi tiếng với việc điều khiển nguyên tố gió. Về phía người áo đen bí ẩn, thấy tạm thời con chim không thể thoát ra, hắn vội vàng quay đầu bỏ chạy, tiếp tục chiến đấu không có lợi cho hắn. Chợt, một cơn lốc xoáy cuốn qua chặn mất lối thoát phía trước. "Anh bạn muốn đi đâu vậy? Ta chưa nói chuyện xong mà". Kamui vừa nói vừa vỗ nhẹ cây gậy , trên môi vẫn là nụ cười như lúc đầu.
Bên này, Cannahawk sau một hồi vật lộn đã thoát ra được đám dây leo mà bay lên trời, nó càng dè chừng hơn người trước mặt. Thấy bạn mình đã thoát thân, Kamui liền triền khai tấn công. "Vạn ảnh phong đao thuật", một lưỡi đao gió quét thẳng về phía đối phương, nhưng vừa đi được một đoạn lưỡi đao lại tách thành mười, rồi thành trăm, thành ngàn, thành chục ngàn,… thoáng chốc cả không gian ngập tràn những tiếng rít dữ dội. Không dám chậm trễ, người áo đen vội lui ra sau đề kéo dài khoảng cách, cây gậy liên tục gõ xuống đất. Từ phía dưới hàng loạt các bức tường đất được dựng lên tạo thành lá chắn bảo vệ, ngăn cách hắn với mối nguy hiểm.
ĐÙNG! Một tiếng nỗ lớn phát ra khi những lưỡi đao gió tiếp xúc với tường đất, cát bụi bay ngập trời, cây cối xung quanh bị đốn ngã rạp do ảnh hưởng từ vụ nổ. Kamui yên lặng quan sát tất cả. Tên đó vẫn chưa bị hạ. Đột nhiên, từ trong làn bụi đất một quả cầu lửa khổng lồ lao thẳng về phía của ông. "Không tệ", Kamui quay tít cây gậy chuẩn bị đỡ đòn. Đúng lúc này, chợt xuất hiện tia sáng màu bạc, tia sáng bay qua phá tan quả cầu lửa trước khi nó tiếp cận ông. Tất cả đều sững lại khi chứng kiến một màn này; từ trong luồng sáng một chàng thanh niên tóc bạc bước ra, trên người khoác một chiếc giáp màu bạc, áo choàng xanh thẫm tung bay trong gió, tay phải thì cầm một cây thương, đặc biệt nhất là đối phương có một chiếc đuôi ngựa ve vẩy ở phía sau. Kamui không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy người này: "Tới rồi à, Avance…".