- Back to Home »
- Fanfic »
- Thế giới của nỗ đau hay nụ cười? (Phần 9)
Posted by : Neo Stardust
June 8, 2016
Đã hơn một tuần
trôi qua kể từ lần bị phạt ở phòng ăn, hiện tại Shurit đang nằm ở trên giường,
chân vắt hình chữ ngũ trông bộ dáng có vẻ vô cùng thoải mái, nhàn nhã. Bên cạnh
là một đĩa trái cây đã vơi hơn nữa, chẳng khó để có thể đoán được là ai đã ăn hết
chỗ trái cây này. Tuy nhiên, Shurit sẽ không muốn bất cứ ai phát hiện ra chuyện
này bởi vì nó còn đang bị bệnh hay ít nhất là nó muốn mọi người nghĩ vậy về
tình hình bản thân.
Sau lần đóng băng
đó, Shurit đã bị lên cơn sốt, cũng may là mẹ nó rất giỏi y thuật nên chưa đầy
ba ngày là bệnh tình đã thuyên giảm nếu không muốn nói là gần như khỏi hẳn. Mặc
dù vậy, Emilia vẫn hết sức lo lắng và quyết định sẽ hoãn hết mọi hoạt động của
nó trong thời gian sắp tới, bao gồm cả việc học tập, ngay cả Avance cũng không
thể thay đổi quyết định do bà đưa ra. Về phần Shurit nó hoàn toàn ủng hộ quyết
định này, thậm chí để tăng thêm hiệu quả nó còn cố ý giả bệnh để có thể kéo dài
thời gian, nhân tiện trả đũa ba nó một chút. Shurit hiểu rất rõ về mẹ mình, thấy
nó bị bệnh như vậy mà bà không mắng ba nó mới là chuyện lạ. Nó nhớ trước đây có
một lần luyện tập nó đã bị thương ở tay, mẹ nó sau khi biết chuyện đã vô cùng tức
giận và hậu quả là ba nó phải ngủ ngoài phòng khách một tuần. Theo tính toán của
Shurit lần này Avance phải ngủ ngoài ít nhất là nữa tháng chứ chẳng chơi. =)))
"Hừm, tới
đây phải làm sao nữa nhỉ", đôi lông mày của thằng nhóc cau lại, Shurit bắt
đầu di chuyển món đồ chơi trong tay, đó là một khối lập phương với chín ô ở mỗi
mặt, mỗi mặt lại có nhiều màu sắc khác nhau và Shurit đang có gắng để ghép các
ô sao cho có cùng một màu. Món đồ chơi này do người thanh niên bí ần nghĩ ra,
anh ta gọi nó là khối Rubik. Đã lâu rồi Shurit mới có cảm giác thách thức như vậy,
các bài tập trước đây chẳng là gì nếu so với thứ này.
"Ái chà, thế
mà tưởng nhóc đang bị bệnh nên anh ghé thăm chứ!", từ phía bên kia căn
phòng chợt vang lên tiếng nói làm Shurit giật mình. Đứng cạnh cửa sổ là người
thanh niên bí ẩn trong chiếc áo choàng thầy tu màu xám, đôi mắt đen đang nhìn
thằng nhóc một cách thích thú, có vẻ như anh ta đã quan sát được một khoảng thời
gian.
"Hóa ra là
anh làm em giật cả mình", Shurit thở phào nhẹ nhõm, nó còn tưởng là…
"Em cũng gan
thật, dám giả bệnh lừa gạt ba mẹ? Không sợ bị đánh sao?".
"Chỉ cần anh
không nói là được chứ gì! Mà thật ra mọi thứ là tại ba em thôi, nếu không phải
ông ấy đóng băng rồi phạt em cả một đêm thì em cũng đâu cần giả bệnh".
Shurit cật lực phản đối vấn đề này, nó cảm thấy việc nó làm là hoàn toàn đúng đắn,
về trễ một chút có cần phạt nặng vậy
không?
"Nhưng mẹ em
sẽ lo lắng", người thanh niên nghiêm giọng chỉ ra lỗi của Shurit. Nó không
khỏi dao động khi nghe những lời này, hình
như nó cũng hơi quá đáng.
"Em xin lỗi!
Em đã không suy nghĩ kĩ".
"Được rồi,
người em cần xin lỗi là ba mẹ của mình kìa. Hôm nay anh đến đây là có nguyên
nhân khác".
"Nguyên nhân
khác?", Shurit không khỏi tò mò một trận. Người thanh niên này chưa bao giờ
trực tiếp đến nhà của nó, thông thường nếu có gì muốn nói anh ta sẽ nhắn ở các
buổi tiệc để mọi người chuẩn bị trước.
"Đúng vậy, sắp
tới anh sẽ rất bận nên anh không thể tiếp tục ở đây nữa, anh muốn gửi lời chia
tay đến mấy đứa".
"Anh sắp đi
sao? Thế Pilica và mọi người đã biết chưa?".
Người đối diện lắc
đầu: "Vẫn chưa, thời gian của anh ngắn quá, anh muốn nhờ em nhắn hộ với
các cô bé". Nếu như thân phận không
bị bại lộ, có lẽ vẫn còn ít thời gian nữa, nhưng hiện tại,…
"Thế sao được,
ít nhất anh phải gặp mặt đàng hoàng chứ, Pilica sẽ buồn lắm đấy. Mà việc gì lại
khiến anh phải đi gấp như vậy? Anh không thể nán lại một hai ngày để gặp mặt mọi
người?".
"Anh muốn lắm,
nhưng hoàn cảnh không cho phép, anh phải sớm bắt đầu cuộc hành trình của mình
trước khi quá muộn, anh cũng không thể tiết lộ thêm bất cứ thông tin nào cho em.
Anh hi vọng em sẽ hiểu!". Người thanh niên cười khổ khi phải giải thích
cho Shurit tình hình hiện tại mà không để lộ quá nhiều.
Thằng nhóc lưỡng
lự trong giây lát rồi đồng ý: "Thôi được, em sẽ chuyển lời của anh đến một
người".
"Anh cám ơn
em. Ngoài ra anh có vật này muốn trao lại cho em trước khi ra đi".
Từ trong ống tay
áo người kia, Shurit nhìn thấy một sợi dây chuyền màu bạc, đính kèm trên đó là
một viên đá kì lạ màu xanh thẫm, nó chưa từng thấy loại đá này bao giờ. Viên đá
trơn nhẵn và trong suốt nên có thể nhìn vào bên trong. Tại một thoáng lướt qua,
Shurit đã nghĩ là mình vừa nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên, nhưng khi nhìn lại
thì nó đã biến mất. Chắc chỉ hoa mắt thôi,
thằng nhóc thầm nhủ.
"Đây là món
quà của anh dành cho em, có lẽ tương lai em sẽ cần dùng đến nó".
"Nhưng viên
đá này dùng để làm gì?".
"Tạm thời
thì em không cần biết nhưng anh vẫn hi vọng là em sẽ không dùng đến nó".
"Như không!
Anh nói chuyện cứ như ba em vậy: 'Shurit cái này con không cần biết', 'Shurit
cái kia không cần con xen vào',… Người lớn ai cũng nói chuyện vòng vo hết".
Nó tự đưa ra kết luận cho mình.
"Anh chỉ muốn
tốt cho em thôi".
"Bây giờ thì
giống mẹ".
"....",
đúng là hết cách với nó. "Thôi
anh không muốn tranh cãi với em nữa, anh đi đây".
"Khoan
đã!".
"Có chuyện
gì?".
"Chúc anh
thượng lộ bình an, hi vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại", một nụ cười sáng lạng
trên gương mặt Shurit. Cái này ít thấy
nha, người thanh niên sờ sờ càm của mình như muốn xác nhận thêm lần nữa.
"Cám ơn nhé
nhóc. Nhưng anh vẫn phải nói là nhóc cười xấu quá coi chừng Pilica bỏ đấy",
nói xong người trước mặt lập tức biến mất, làm cho Shurit ngay cả cơ hội mắng một
câu cũng chẳng có.