- Back to Home »
- Fanfic »
- Thế giới của nỗi đau hay nụ cười? (Phần 10)
Posted by : Neo Stardust
June 14, 2016
"Này, anh bạn
tránh sang một bên được chứ, tôi đang vội".
"Vâng!",
người thanh niên mặc áo choàng xám vội vàng đi nép vào lề đường bên phải để nhường
cho chiếc xe đi qua. Mặc dù đây là con đường lớn nhất trong thành nhưng vào giờ
cao điểm thì tình trạng kẹt xe vẫn diễn ra thường xuyên, chủ nhân của tòa thành
vẫn chưa tìm được giải pháp để giải quyết triệt để tình hình hiện tại.
"Đúng là vấn đề muôn thuở." người thanh
niên tự nhủ ở trong lòng.
Chủ nhân của chiếc
xe ngựa vừa vượt qua anh lúc nãy là một người đàn ông với cái đầu là một con cá,
da của ông ta màu xanh và trông ông khá béo, nối tiếp phía sau là một đoàn xe
hàng với đủ các chủng tộc đang cầm lái: người cá, người báo, người chim, người
đá,… chỉ có một số là con người. Ngày mới đến tòa thành, anh đã rất ngạc nhiên
trước sự đa dạng và phong phú của các chủng tộc, đây gần như là một điều không
thể nếu so với những kí ức mà anh còn giữ được. Tất cả đều nhờ công của thành
chủ, Avance.
Sau khi kết thúc
đại chiến ở kỉ nguyên thứ hai, Avance đã tập hợp những người sống sót trong bộ tộc
Gishki để xây dựng tòa thành này, ông cũng dang tay đón chào và tiếp nhận các bộ
tộc khác khi họ đến cầu xin sự giúp đỡ. Dần dần theo năm tháng tòa thành ngày
càng lớn mạnh với sự tham gia của nhiều chủng tộc, Avance còn tăng cường mối
quan hệ làm ăn và hỗ trợ giữa các bộ tộc nhỏ yếu hơn để tạo ra một liên minh bền
vững trong khu vực. Cuối cùng, Avance đã đổi tên bộ tộc của mình thành Nekroz
thay cho cái tên bị nguyền rủa trước đây-Gishki. Việc đổi tên đã diễn ra được
khoảng hơn bảy năm và tộc Nekroz trở thành bộ tộc lớn mạnh nhất trong vùng, một
liên hiệp các bộ tộc.
"Tên đó đúng
là quái vật!", người thanh niên chợt thốt lên một câu cảm thán khi chứng
kiến thành quả của bạn mình. "Thành chủ, tộc
trưởng liên hiệp các bộ tộc, ai có thể ngờ chứ."
Anh tiếp tục đi
thẳng về phía trước, vượt qua cổng thành với hai hàng lính bảo vệ, khi ra khỏi
thành anh lập tức rẽ sang bên phải để tiến về phía nam, ở đó có một cái hồ
thiên nga tuyệt đẹp được gia đình thành chủ mua lại từ dân bản địa. Dựa vào bản
đồ vừa nhận được hôm qua, người thanh niên đã dễ dàng tìm được một ngôi thủy tạ
nằm gần mạn bắc bờ hồ. Giữa ngôi thủy tạ là một bàn trà nhỏ, với một ít bánh
trên bàn, ấm trà vẫn còn nóng khi những làn khói nhẹ không ngừng tỏa ra từ vòi.
Ngồi đầu bên kia là một người phụ nữ trẻ chỉ hơn hai mươi, cô mỉm cười một cách
dịu dàng khi nhìn thấy bóng dáng của anh: "Vừa kịp lúc, trà vẫn còn
nóng".
"May quá, vậy
mà còn tưởng đến trễ, xin lỗi đã bắt cậu phải đợi, Emilia".
"Được rồi", người thanh niên nâng tách trà đang đặt trước mặt, bên trong là một lát chanh vàng đang nổi trên nước trà màu đỏ, "hồng trà và một lát chanh, không ngờ cậu vẫn còn nhớ".Emilia mỉm cười khi nghe thấy câu này, bà tất nhiên phải nhớ rõ sở thích của các bạn mình chứ:
"Chuyện nhỏ thôi mà, dù mười lăm năm đã trôi qua nhưng mình vẫn chưa đãng
trí đâu!".
"Đúng vậy, mười lăm năm đã trôi qua", đôi mắt người thanh niên chợt trở nên mông lung như nhớ đến điều gì đó, đột ngột anh lái câu chuyện sang hướng khác, "cuộc sống của hai người gần đây như thế nào? Vẫn tốt?".
"Vẫn tốt", Emilia thoáng ngập ngừng trước khi trả lời.
"Thật?! Avance không nói gì khi chúng ta gặp nhau như thế này sao?".
"Thật ra cả hai đã cãi nhau nhưng cuối cùng Avance cũng nhượng bộ, giờ thì ổn rồi!".
Một cảm giác áy náy xuất hiện trong lòng của anh, có vẻ anh lại gây thêm phiền phức cho người bạn của mình, lần sau gặp lại e rằng sẽ khó sống lắm đây. Người thanh niên chợt hắng giọng để giải tỏa cái bầu không khí hiện giờ: "Tên đó thay đổi nhiều quá, nhớ ngày xưa ngay cả một câu cũng không thèm nói, hễ cãi nhau là sẽ bỏ đi, khiến cho Kamui phải giận điên người".
"Phải, anh ấy đã thay đổi rất nhiều".
"Chắc chắn rồi, thêm cả bộ râu nữa, tên đó già đi hóa ra sẽ râu ria như vậy đúng là bất ngờ".
Lần này thì không có tiếng đáp lại, Emilia đang chăm chú nhìn vào tách trà của mình, qua hồi lâu bà mới hỏi một câu khác: "Cậu về bao lâu rồi?".
"Khoảng…một năm".
"Vậy cậu có biết chuyện của Reeze và Kamui không?".
Tim anh đập lỡ một nhịp khi nghe đến vấn đề kia, vấn đề mà anh luôn tránh: "Mình có nghe bọn trẻ kể lại, Reeze đã qua đời rồi".
"Đúng, mặc dù năm đó chúa tể Kerykeion đã thanh tẩy chất độc do Evilswarm gây ra, nhưng hậu quả để lại là vô cùng thảm khốc, các bộ tộc gần như bị tuyệt diệt hoàn toàn. Virus đã ăn mòn sự sống của các sinh vật, những kẻ sống sót thì bị lão hóa một cách nhanh chóng, ngay cả Kamui và Avance dù cho phép thuật cao cũng không thoát khỏi số phận bị biến thành ông già chỉ trong một đêm. Về phần Reeze thì cậu ấy vốn đã bị thương nặng từ trước khi nhiễm virus, sau này lại mang thai Pilica nên sức khỏe càng kém, cuối cùng thì cậu ấy đã không chống chịu nổi mà ra đi. Nếu không có Pilica chỉ sợ là Kamui cũng không gượng dậy nổi chính mình"
Emilia đưa tách trà lên môi và nhấp nhẹ một ngụm, từng cơn gió nhẹ thổi vào trong thủy tạ mang theo các chiếc lá úa vàng nhăn nheo. Không ai lên tiếng. Phía xa những con thiên nga trắng bắt đầu vỗ cánh bay khỏi bờ hồ, âm thanh do chúng tạo ra cứ vang vọng trên không trung cho đến khi mất hẳn.
"Xin lỗi,
khi đã đùa vô ý như vậy".
"Mình không
trách cậu, mình cũng không có tư cách để trách, bản thân mình chỉ là một kẻ
ngoài cuộc. Khi cuộc chiến xảy ra mình đã không thể sát cánh cùng mọi người, khi
tộc Gusto bị tiêu diệt mình đã chẳng thể cứu được ai dù họ đã cưu mang giúp đỡ
mình khi nguy khốn, khi Reeze mất việc tốt nhất mà mình làm được là nắm chặt
tay của cậu ấy. Tất cả những gì mà mình làm được chỉ là một con số không mà
thôi".
"Emilia,…".
"Mình muốn
nhờ cậu một việc!". Ngẩng đầu lên, Emilia nhìn thẳng vào mắt người phía
trước, trên khuôn mặt của bà là một sự quyết tâm chưa từng có. Đây là cơ hội
duy nhất để bà có thể bảo vệ gia đình mình.