- Back to Home »
- Fanfic »
- Thế giới của nỗi đau hay nụ cười? (Phần 7)
Posted by : Neo Stardust
May 9, 2016
Chương 4: Hình bóng trong đêm.
Tối nay là một đêm trăng tròn rất đẹp, ánh trăng bàng bạc như soi tỏ mọi ngóc ngách của khu rừng, mọi thứ đều hiển hiện và trở nên lộng lẫy dưới ánh trăng. Nhưng ngay cả như vậy, cũng không thể chiếu tới bóng tối trong căn phòng ăn lúc này; trên một chiếc ghế, Emilia đang ngồi cạnh đứa con trai thân yêu của mình, đôi tay của bà không ngừng vuốt ve mặt của đứa con. Ánh mắt đượm buồn như chất chứa một điều gì đó.
Từ trước đến giờ mong ước của bà chỉ có một, đó là Shurit có thể lớn lên khoẻ mạnh, không phải chịu bất cứ tổn thương nào; còn về phần Avance, bà luôn tin tưởng vào khả năng của ông, ông chính là người chồng mà bà đã chọn. Nghĩ đến đây Emilia không khỏi mỉm cười, những kí ức xưa cũ như hiện về trước mắt. Mọi người cùng nhau trốn ra ngoài, những lời trêu chọc vui vẻ của Kamui và Reeze; khuôn mặt nghiêm nghị của Pearl khi bảo bọn họ cẩn thận; Avance thì chẳng bảo giờ chịu mở miệng, chỉ thích tạt nước lạnh mà thôi nhất là với Kamui; đến cuối cùng toàn là bà và người đó phải
xoa dịu cả bọn, người đó…
Emilia vừa thở dài vừa tự cười bản thân mình, duy trì tuổi thanh xuân thì sau chứ! Đúng là càng già càng lẫn thẩn, gần đây bà rất hay nhớ về quá khứ, toàn là những chuyện xưa cũ vụn vặt; bà còn thường xuyên mơ thấy mẹ mình, không biết đây có phải điềm báo hay không.
Bất chợt, Emilia cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn, đó có phải điềm báo đâu, đó đã là sự thật rồi; ngày hôm nay nó đã chính thức trở thành sự thật. Đúng là đáng cười, vậy mà mình không nhận ra sớm hơn."Shurit con hãy yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con bằng tất cả khả năng của mình"
Từ dưới đất một vòng tròn phép bắt đầu xuất hiện, một bóng người dần hiện rõ trong quầng sáng; Emilia không hề ngạc nhiên chút nào, bà biết đó chính là Avance vừa từ bên ngoài trở về. Khi ánh sáng biến mất, căn phòng lại chìm trong bóng tối, cả hai vợ chồng vẫn chưa nói với nhau câu nào từ khi trở về, có những thứ không nhất thiết phải nói thì mới hiểu.
"Em… đã thấy hết qua gương ma thuật rồi phải không?".
"…Đúng vậy, anh đã thả cậu ta…".
"Lẽ ra anh nên giết hắn!".
"Lẽ ra anh không nên làm vậy, may mà có Kamui ở đó".
"… Anh… không thể tha thứ cho hắn!".
"Em biết".
Avance quỳ xuống tựa đầu lên đùi của vợ mình, bàn tay của bà xoa nhẹ lớp tóc bạc; trông Avance lúc này chẳng khác một đứa trẻ đang làm nũng, giọng của ông trầm trầm trong bóng tối:
"Vậy anh sẽ quay lại giết hắn".
"Nếu thực sự muốn giết thì anh đã giết cậu ta rồi".
"…Anh vô dụng quá phải không…?".
"Anh là người đàn ông tuyệt nhất, Avance. Người mạnh mẽ nhất mà em từng thấy".
"Thật?".
"Thật".
Avance vùi đầu vào lòng của vợ, những lời nói của bà đã giúp ông bình ổn lại tâm trạng: "Cám ơn em, Emilia".
"Avance, em có chuyện muốn nói".
"Sao?".
"…Em muốn gặp mặt cậu ta".
…………………………………………
Tại một nơi khác trong rừng, dưới các tầng đất sâu, bóng tối đang có những dự định của riêng mình. Trong hang động của hắn, một cô gái xinh đẹp bị giam cầm trong phép thuật, đôi mắt của nàng nhắm nghiền như say giấc nồng; bằng một cử động cẩn thận, bóng tối dần tiến tới mục tiêu mà hắn đã khao khát bấy lâu nay.
Cơ thể cô gái hoàn toàn loã lồ trước ánh mắt hắn, mái tóc xanh của nàng óng ả và mềm mại. Ôi! hắn yêu nó biết bao, rồi cả làn da nõn nà, căng mịn này nữa. Hắn muốn, hắn rất muốn; nàng sắp sửa là của hắn, là của hắn!
Bóng tối đang phải đấu tranh với những suy nghĩ bên trong của mình, hắn không thể vội hắn phải bình tĩnh lại. Bóng tối bắt đầu vươn các xúc tua về phía cô gái. Thật tuyệt, cảm giác mềm mại còn vượt xa những gì hắn nghĩ; không e dè hắn vội trườn lên quấn lấy nàng vào lòng. Bàn tay tham lam chu du khắp nơi trên thân thể: đôi mắt xinh đẹp không bao giờ nhìn hắn; bờ môi ướt át như đang dẫn dụ người khác phạm tội; chiếc cổ thon dài khiến người ta muốn gặm nhấm nó.
Bàn tay tội lỗi vẫn tiếp tục các hành động xấu xa của mình và cô gái thì vẫn mê mang như ngầm đồng ý; lúc này bàn tay đang xoa nắn bộ ngực đầy đặn của nàng, rồi tới vùng bụng phẳng lì, nó muốn cảm nhận nhiều hơn nữa; bàn tay lại lướt xuống sâu hơn, sâu hơn, sâu hơn,…
"Ưm…", một tiếng rên nhẹ phát ra. Thật tuyệt! Cuối cùng bóng tối đã nghe được âm thanh của nàng, hắn đã chờ không biết bao lâu. Tiếng kêu kích thích dục vọng bên trong của hắn, những nụ hôn rơi xuống như mưa trên thân thể, các xúc tua cũng hỗ trợ vuốt ve mỗi một tấc da thịt với ý đồ khơi gợi cảm xúc người thiếu nữ.
Nàng vẫn nằm đó, bất lực và không thể chống cự. Bóng tối sẽ xâm chiếm nàng và không ai có thể ra tay cứu giúp.
"A…!", âm thanh thoả mãn vang vọng khắp nơi trong hang động, hắn đúng là một kẻ tồi tệ nhỉ?
Bóng tối cuối xuống và thì thầm vào tai của nàng lời tuyên bố chắc nịch: "Rồi em sẽ thuộc sớm thôi, thiên nhỏ à?".